loading

Thời gian thấm thoắt trôi đi, niềm đam mê của em vẫn còn nguyên vẹn. Đến cuối năm 4 Đại học, em muốn đánh dấu việc kết thúc thời gian sinh viên bằng một chuyến phượt từ thiện ý nghĩa. Chị vẫn ủng hộ em, bao giờ cũng vậy và luôn luôn như thế. Có điều trong lòng chị thấp thỏm lo âu….

Thời gian thấm thoắt trôi đi, niềm đam mê của em vẫn còn nguyên vẹn. Đến cuối năm 4 Đại học, em muốn đánh dấu việc kết thúc thời gian sinh viên bằng một chuyến phượt từ thiện ý nghĩa. Chị vẫn ủng hộ em, bao giờ cũng vậy và luôn luôn như thế. Có điều trong lòng chị thấp thỏm lo âu….

Ngay từ bé em đã có hứng thú với những tấm bản đồ. Cuốn át lát Địa lý chẳng có trang nào em chưa lật đến để mò mẫm, đánh dấu, bôi xanh bôi đỏ từng địa danh. Em thích mày mò, thích xem các chương trình khám phá những địa danh nổi tiếng. Chị vẫn bảo, hình như em có “gen phượt” trong người.
Lớn lên, niềm đam mê đó chưa bao giờ nguôi ngoai trong em. Em bị “cuồng chân” khi chỉ mới nhìn thấy hình ảnh những đoàn phượt rong ruổi trên đường. Em khao khát được như những anh chị đó, mặc áo cờ đỏ sao vàng, mặc quần ngụy, đeo khăn rằn ri, cưỡi trên những con ngựa sắt có phân khối lớn cùng những món đồ cần thiết cho chuyến phượt để chinh phục những cung đường hiểm trở. Vậy là mới những năm đầu Đại học, em tìm hiểu và tham gia những đoàn phượt sinh viên, em đi từ thiện trên những vùng cao mà không có một ai trong gia đình có thể ngăn nổi bước chân em.

Mỗi lần em đi, chị lo lắng, bồn chồn. Phượt là ngủ lều, dựng trại, ăn uống đạm bạc ở từng khe suối, rừng sâu. Là cầm lái suốt những chặng đường dài, lắt léo, quăn queo. Là nguy hiểm rình rập mọi lúc, mọi nơi. Chị nhắc nhở em nhưng em nở nụ cười đầy tự hào: “Chị yên tâm, em có tay lái lụa, không một con đường nào khiến em bó tay”.

Dù có buông lời trách móc, dặn em đừng bao giờ chủ quan nhưng đúng là chị chưa bao giờ có thể phủ nhận được lời em nói. Mỗi lần ngồi sau em là mỗi lần chị thấy em dạn dĩ lên từng ngày. Tay lái em dẻo vô cùng, em xử lý mọi tình huống đều nhanh gọn, nhẹ nhàng, dứt khoát. Ngồi đằng sau em chị chẳng bao giờ có cảm giác không an toàn. Trong cuộc sống cũng vậy. Em cứng cáp hơn, bình tĩnh và đĩnh đạc hơn. Có lẽ những chuyến đi, những cung đường vất vả đã tôi luyện lên một chàng trai có nước da trắng bóc, thư sinh, công tử thành một chàng trai chững chạc với nước da ngăm ngăm, khiến chị không khỏi tự hào.

Càng ngày em càng đam mê thú vui ấy. Em thao thao bất tuyệt kể cho chị về những cảnh đẹp em đi qua, về núi đôi Quản Bạ lạ kì, nên thơ, về thác Bản Dốc, đèo Pha Đin, về Phan – Xi – Păng hay Hoàng Shu Phì hiểm trở nhưng mộc mạc mà hùng vĩ. Chị không thích phượt vì vốn dĩ chị là đứa con gái nhút nhát, nhưng mỗi lần nghe em kể chị cũng thấy tò mò và vui lây. Vui vì em dám sống với đúng con người của em, dám theo đuổi đam mê của mình. Mỗi lần như thế chị lại nhận ra rằng  đôi mắt của em lại ánh lên niềm khao khát và khao khát hơn nữa việc chinh phục những cung đường.

Suốt năm 3 Đại học, em cố gắng học thật tốt để nhận học bổng. Em đi làm thêm thật nhiều nơi và cắt bớt việc du lịch bụi. Chị thấy lạ rằng tại sao lại có sự thay đổi đó. Và chị bất ngờ hơn khi em phi đến chỗ chị làm, đỗ xịch trước mặt chị một chú Honda Win 100. Em nói rằng xe đó em mới “tậu” được nhờ số tiền em dành dụm suốt 1 năm trời, từ nay em có thể thả sức vùng vẫy trên “con ngựa cưng” của em rồi.

Thời gian thấm thoắt trôi đi, niềm đam mê của em vẫn còn nguyên vẹn. Đến cuối năm 4 Đại học, sau khi bảo vệ xong đồ án em muốn đánh dấu việc kết thúc thời gian sinh viên vô tư bằng một chuyến phượt từ thiện ý nghĩa. Chị vẫn ủng hộ em, bao giờ cũng vậy và luôn luôn như thế. Có điều trong lòng chị thấp thỏm lo âu, chuyến đi này xa quá, tận A Pa Chải, cực Tây tổ quốc cơ mà, em lại đi cả tuần trời.

Ngày nào chị cũng gọi cho em. Lúc em nghe máy, lúc em không nghe máy vì còn đi trên đường. Nhưng đến mỗi chặng dừng chân em lại gọi về cho chị, dặn chị cứ yên tâm và hứa khi về mua tặng chị một chiếc khăn làm kỉ niệm. Ngày thứ nhất, ngày thứ hai đều như thế. Nhưng đến ngày thứ 3, chị gọi cho em, em không nghe máy. Chị lo lắng nhưng tự an ủi mình, lát em gọi về thôi. Chị đợi…. 9 giờ đêm… 10 giờ đêm… 12 giờ đêm… Điện thoại em mất tín hiệu. Chị gọi cho người bạn cùng chuyến đi của em… Điện thoại báo “Thuê bao không liên lạc được”.

Chị lại tự an ủi, chắc cả đoàn vào khu rừng sâu nào đó nên mất sóng. Chị cố quên đi bằng việc bắt mình đi ngủ.

Sáng ngày hôm sau, mắt nhắm mắt mở chị mở ti vi xem thời sự buổi sáng như mọi khi nhưng trong lòng có điều gì đó bất an. Thế rồi người chị bắt đầu run lên cầm cập khi thời sự đưa tin, vừa có vụ tai nạn giữa xe khách và một đoàn phượt ở tỉnh Điện Biên.

Mắt chị chân chân nhìn màn hình, tay cầm chiếc bàn chải đánh răng vì vừa từ trong nhà tắm chạy vội ra. Lòng bất an nhưng đang cầu nguyện một điều gì đó. Nhưng đập vào mắt chị chiếc xe khách méo đầu, 2 chiếc xe máy quăn vành số 8 và chị chết điếng người khi biển số xe là…. Biển số xe của em.

Mắt không rời màn hình, người không còn cảm giác trụ vững, chị giật mình khi có tiếng điện thoại reo. Số máy lạ. Chị lấy hết sức bình sinh để cầm chiếc điện thoại bằng đôi tay run rẩy… Chị lại chết điếng lần nữa, người ta hỏi có phải chị là người nhà của em không? Em đang cấp cứu tại bệnh viện tỉnh Điện Biên.

Chị và bố như điên như dại bắt xe lên Điện Biên mà trong lòng không tin đó là sự thật. Lên đến nơi, hình ảnh em băng bó đầy mình, khuôn mặt trầy xước, máu me thấm qua những lớp bông băng mãi mãi hằn lên trong tâm trí chị như một nỗi ám ảnh. Chị khóc ngất, bố bặm môi cố nén những tiếng nấc nức nở mà nước mắt trực tuôn trào! Em bị trấn thương sọ não còn những người bạn của em, 2 người chết tại chỗ và 1 người trấn thương nhẹ.

Em được chuyển gấp lên bệnh viện Việt Đức để vớt vát cơ may cuối cùng.

Và giờ đây, 9 tháng đã trôi qua. Cơ may đã đến nhưng không đến hoàn toàn. Em đã thoát khỏi lưỡi hái tử thần nhưng cũng không đến hẳn được với thế giới của sự sống. Em trở thành người thực vật, không đứng, không ngồi.

Ngồi bên cạnh em, ngắm nghía em mà nước mắt của bố mẹ, của chị, của người thân họ hàng không ngừng rơi. Em đâu rồi, chàng trai đĩnh đạc của chị đâu rồi? Chàng trai có nước da rám nắng, phủ đầy gió sương của chị đâu rồi? Bây giờ, ai chở chị đi ra bến xe mỗi lần chị đi công tác, ai chở hàng hóa cho mẹ mỗi lần mẹ nhập hàng. Ai ở bên chị, kể chị nghe những cung đường hấp dẫn, phong cảnh hùng vĩ của núi rừng, cái lạnh tê tái khi leo lên mỗi đỉnh núi.

“Con ngựa cưng” của em chị đã sửa rồi, dậy đi em, để tiếp tục chinh phục những cung đường….