loading

Bất chợt em nhớ lại câu hỏi anh đã từng hỏi em khi không muốn em đi: “Giữa Anh và Phượt, em chọn ai?” – “Em chọn cả hai”, bây giờ em trả lời thế nhé anh!

Em thích phượt! Anh không cho em đi. Em không hiểu tại sao, hỏi anh thì anh cứ lặng im…

Trước khi yêu anh em mê phượt lắm. Cứ đến mùa hoa cải là em có mặt ở Mộc Châu, đến mùa hoa tam giác mạch Hà Giang có tên em,…. Yên Bái, Điện Biên chẳng nơi nào em chưa đặt chân tới. Nhưng từ khi yêu anh, tất cả những nơi em đi chỉ là các quán cóc Hà Nội, buổi tối đạp vịt ở Hồ Tây hay những ngày lang thang dạo phố,… Đám bạn thấy lạ, hỏi em vì sao lại thế? Em cũng chẳng biết trả lời ra sao chỉ biết nói rằng: Dạo này tao bận lắm….

Đã bao lần em mang thắc mắc của mình hỏi anh. Anh bảo anh thích cá tính mạnh mẽ của em, phượt là cá tính của em mà tại sao anh không thích? Anh bảo rằng là vì anh lo cho em. Anh lo những đoạn đường khúc khuỷu, lo sự cố trên đường đi, lo em không được an toàn… Và hơn hết là anh sợ… mất em.
Anh bảo dân phượt bụi bặm và dễ dãi lắm. Con gái con trai vô tư ôm nhau trên đường cho dù không biết ai vào với ai. Tối đến có 2 lều nhưng trai gái chẳng bao giờ ngủ riêng, toàn ngủ lẫn lộn thôi. Rồi bao nhiêu mối tình chớp nhoáng đi qua cuộc đời. Dân phượt là những người dễ yêu, dễ bỏ,… Anh không muốn em như thế…

Nghe anh nói lý do mà em lặng người. Hóa ra đó là lý do vì sao anh không cho em đi phượt.

  Phượt và Anh: Em chọn cả hai!

Hãy thử một lần tạm gác lại những dòng suy nghĩ đang cản bước chân anh để cùng em trải nghiệm cuộc đời trên những cung đường nhé anh!

Nhưng anh yêu ơi! Anh nhầm rồi! Để em nói cho anh biết nhé:

Dân phượt chúng em không xấu xa như anh nghĩ đâu. Cá tính, mạnh mẽ nhưng không dễ dãi. Trên mỗi chặng đường đi, ôm cần phải ôm xế là vì để xe giữ trọng tâm. Chỉ cần một khe hở để gió lọt qua thôi cũng dễ làm xe mất tay lái mà chao đảo. Đó là những "quy tắc vàng" khi đi phượt mà dân phượt nào cũng phải biết đến.

Em biết, gần đây có những thông tin không hay về những người thích du lịch bụi, rằng trai phượt ăn dơ, rằng gái phượt dễ dãi. Anh lo vì những “con sâu” ấy làm hại đến em. Nhưng đó chỉ là một góc rất nhỏ, rất nhỏ của du lịch bụi thôi. Còn lại, hay chí ít những đoàn phượt em đi đúng nghĩa và quy củ lắm.

Đoàn có nam có nữ, chơi rất vui và thỏa mái nhưng vẫn có ranh rới rõ ràng. Dù rằng trong đoàn có cặp đôi yêu nhau nhưng không bao giờ có chuyện họ được tách ra ngủ riêng hay ngủ chung nam nữ một lều. Mọi người đến với nhau, xích lại gần nhau là vì có cùng chung niềm đam mê, cùng yêu du lịch khám phá.

Qua mỗi chuyến đi, em thu được nhiều kiến thức và trải nghiệm quý báu. Em học được những cách nhỏ nhỏ để sửa xe, dựng trại, kỹ năng sinh tồn trước những khó khăn. Qua mỗi bản làng em cảm nhận được nét đẹp trong lối sống, tập tục, văn hóa của họ. Em được đắm chìm trong những cung đường tuyệt đẹp, những cánh đồng hoa rực rỡ sắc màu, em được ngắm những dải mây vắt ngang núi đồi để biết rằng quê hương mình lộng lẫy biết nhường nào! Qua những chuyến đi, em còn hiểu rằng trên đời này chẳng có gì là chúng ta không thể vượt qua, chỉ cần chúng ta hiểu, thông cảm, chia sẻ và đoàn kết với nhau … Em còn biết, còn rút ra nhiều bài học hơn thế….Và em cũng nhận ra rằng anh cũng yêu những cung đường em đi lắm. Chẳng thế mà qua từng câu chuyện em kể, anh cứ hào hứng và đắm chìm trong đó, anh cũng tò mò muốn biết hoa tam giác mạch thế nào, muốn biết rừng hoa mơ, hoa mận, bản làng người Mông, người Thái ra sao…. Chỉ là những suy nghĩ kia ngăn bước chân anh thôi!

Có những suy nghĩ chúng ta cứ mặc định cho nó là như vậy mà chẳng cần biết nó đúng hay sai. Và nếu không mạnh mẽ để bước qua suy nghĩ ấy, tạo cho mình một cơ hội, một góc nhìn khác thì chẳng bao giờ mình hiểu được thế giới này sâu hơn, đa chiều hơn. Vì thế anh ơi, hãy thử một lần tạm gác lại những dòng suy nghĩ đang cản bước chân anh để cùng em trải nghiệm cuộc đời trên những cung đường. Anh sẽ hiểu phượt là thế nào, sẽ hiểu em của trước kia là như thế nào. Em tin rằng anh sẽ yêu em nhiều hơn và biết đâu, ngoài phố phường Hà Nội, những buổi hóng gió Hồ Tây anh sẽ còn muốn vươn mình tìm hiểu những miền đất xa xôi.

Bất chợt em nhớ lại câu hỏi anh đã từng hỏi em khi không muốn em đi: “Giữa Anh và Phượt, em chọn ai?” – “Em chọn cả hai”, bây giờ em trả lời thế nhé anh!

Bạch Vân